Dù đích thân trưởng công an nắm tay ân cần nói lời thông cảm, dù đám đông dân chúng và hai gã thanh niên côn đồ lực lưỡng kia đều đã nói lời xin lỗi, vẫn không làm Triệu Vỹ vui lên được.
Anh không thuộc hạng người thù dai hay cố chấp, cũng chẳng oán trách giận hờn sự hiểu lầm làm mất mặt mình giữa đám đông. Dàu dàu nét mặt, chẳng buồn nói chuyện với ai, chỉ vì anh đang áy náy với lòng và tự trách mình thôi. Một chút thù hận trẻ con của anh với cô bé bán bánh tiêu, vô tình đã hại một người.
Cô gái ấy thật đáng thương! Đưa mắt nhìn nạn nhân của mình gục đầu vào thân cổ thụ bên đường âm thầm khóc. Triệu Vỹ ngạc nhiên thầm hỏi: sao thế gian này lại có người đẹp dường kia?
Ăn chơi đã nhiều. Người đẹp không phải Triệu Vỹ chưa từng gặp. Nhưng quả thật vẻ đẹp này lần đầu tiên anh mới nhìn thấy.
Cô có gương mặt trái xoan hiền từ nhân hậu như đức mẹ đồng trinh. Đôi mắt buồn với đôi rèm mi cong vút, chưa khóc đã làm cảm động lòng người rồi, nói chi lúc này hồ thu lại sóng sánh khóe thu ba. Chao ôi là cồn cào gan ruột.
Chiếc mũi cao vừa phải, thon thon trên bờ môi mọng đỏ. Cô mặc áo bà ba, mái tóc buông dài kẹp gọn thả sau lưng. Chơn chất quê mùa nhưng sao đài các lạ. Để một kẻ chuyên nhìn phụ nữa bằng nửa con ngươi phải thốt lên lời thán phục - Cô đẹp quá!
Cô không nói, không trách một tiếng nào, dù biết rõ Triệu Vỹ là người đã giúp cho tên cướp tẩu thoát. Hơn mười phút rồi, cô chỉ biết khóc lặng thầm cam chịu.
Vô tình thôi, sao Triệu Vỹ nghe ray rứt quá! Muốn nói một câu gì để an ủi, động viên cô, nhưng lạ làm sao, lời lẽ như bay biến cả, để trong phút chốc kẻ hào hoa phong nhã lại biến thành tên lóng ngóng vụng về.
--Cô gì ơi, đừng khóc nữa, dù sao tên cướp cũng chạy mất tiêu rồi. Khóc hoài cũng vậy thôi, chẳng giải quyết được gì đâu. - Gom hết can đảm, cuối cùng Triệu Vỹ cũng nói được một câu. Trơn tru quá! Anh như ngạc nhiên trước cách nói văn vẻ của mình.
Còn cô gái, không hay nãy giờ ....
Mời sáng ra, đã thấy Đinh Đang xách con dao bén đi lơn tơn ra lộ, bà Bảy ngạc nhiên dừng chân hỏi:
--Mày xách dao đi đâu vậy Đinh Đang?
--Dạ! - Dừng chân, cười một cái cùng bà, cô huơ huơ con dao trong không khí - Con đi chặt cây.
--Chặt cây? - Bà Bảy thấy khó hiểu. Nhà có hết củi đâu? Hơn nữa Đinh Đang nấu bằng bếp dầu mà - Mày chặt cây gì? Để làm chi?
--Dạ, con chặt cây dương, để làm cây thông Noel đó. Vừa nói cô vừa hướng mắt nhìn lên cây dương cao trước mặt.
--Bày đặt quá - Tặc lưỡi, bà nói với vẻ chẳng hài lòng - Bộ tối nay hỏng bán sao?
--Dạ không! Tối nay con nghỉ - Lựa một cành dễ đốn nhất, Đinh Đang bắt đầu vung dao.
--Cái gì? Mày có điên không? - Bà tròn mắt như kinh ngạc - Cả năm chỉ có một ngày Noel để kiếm tiền mà mày đòi nghỉ. Thiệt là...
--Dì Bảy ơi, đi chợ chưa? Trễ lắm rồi coi chừng hết hàng đó - Tiếng dì Ba chợt vang nheo nhéo ngoài đầu hẻm, kịp cứu Đinh Đang khỏi bài học của bà. Te tái xách cái nón bước đi, bà còn quay đầu lại - Thôi dẹp ba cái trò đón Noel, Noét đó đi, lo mà bán kiếm tiền. Bữa nay ngoài đường đông lắm.
Dừng tay dao, nhìn theo bóng bà cùng dì Ba hối hả hòa vào dòng người trên phố. Đinh Đang bỗng thấy lòng rưng rưng muốn khóc. Cô thấy thương bà, thương những người dân trong khu phố nghèo này quá. Cả đời chật vật kiếm miếng ăn, chưa bao giờ biết hưởng thụ là gì.
Ngày lễ, ngày tết đối với họ không phải là ngày nghỉ ngơi. Mà ngược lại, trong những ngày này họ còn vất vả hơn.
Có bao giờ ba mình và những ông giám đốc ngồi Mecxedes hút cigà kia chạnh lòng nghĩ đến những cảnh đời cơ khổ. Bớt một cuộc vui để giúp một lão bà hiu quạnh hay một đứa bé thiếu cơm áo đến trường? Tự nhiên, Đinh Đang thèm khát có được một chiếc đũa thần. Ngay lập tức, cô sẽ biến lá cây thành những đồng tiền vàng rủng rẻng, cũng như biến những gian nhà tranh lụp xụp thành nhà ngói khang trang. Để trong mắt những người dân nghèo lao động không còn tia buồn lo lắng mà lấp lánh niềm vui, hạnh phúc, cạnh cây thông Noel cùng đón một Giáng sinh thật yên bình.
Đôi mắt long lanh, mỉm cười trong ảo mộng, Đinh Đang như đang bay trong hiện thực mơ hồ. Giữa muôn vàn vì sao lấp lánh, cô thấy mình đẹp như tiên, tay cầm chiếc đũa thần, ban những phép thần thông mầu nhiệm.
--Đinh Đang, mày điên hả, sao đứng đây vừa nhắm mắt vừa cười vậy? - Một cái vỗ vào vai, cắt ngang cơn mơ của cô. Bừng mắt dậy, nhận ra thằng Tân đánh giầy, cô nhảy lên mừng rỡ - Ôi, mày hả? Tụi nó đâu rồi? Tối nay tụi bây có rảnh không?
--Làm sao rảnh được. Đêm này là đêm Noel mà, mày không biết sao? - Như ngạc nhiên, mắt thằng Tân tròn xoe nhìn Đinh Đang - Còn mày, có bán không? Sao còn đứng đây?
--Tao không bán. - Như giận dỗi, Đinh Đang quay mặt sang nơi khác.
--Sao vậy? Bộ ai ăn hiếp mày hả? - Một cách quan tâm, thằng Tân nhìn Đinh Đang chăm chú. Từ dạo ở sân gol, nó và Đinh Đang thân với nhau lắm - Nói tao nghe, rồi tao binh mày.
--Chẳng ai dám ăn hiếp tao đâu - Ngồi xuống gốc cây, cặp môi Đinh Đang chu chu - Có điều tao chán mày với mọi người quá. Cả năm mới có một đêm Noel mà không chịu nghỉ, cứ bán bán hoài.
--Biết làm sao, tại mình nghèo chứ bộ - Nhún vai, thằng Tân ngồi xuống cạnh Đinh Đang.
--Bộ nghèo, nghỉ một bữa rồi chết hả?
--Hỏng chết. Nhưng nghỉ làm gì? Mình có tiền đâu mà đi chơi như họ chứ? - Vừa nói vừa gãi đầu, thằng Tân không hiểu vì sao Đinh Đang lại giận. Bộ đi bán.. không đúng sao?
--Vậy... có chỗ chơi mày chịu nghỉ không?
--Sao không? - Thằng Tân đáp ngay không suy nghĩ. Ngay lập tức nó thấy Đinh Đang tươi ngay nét mặt:
--Vậy... mày bảo tụi nó tối nay nghỉ bán hết đi, lại nhà tao tổ chức party.
--Pạc ty là cái gì? - Thằng Tân không hiểu.
--Là ăn tiệc đó thằng ngu - Giúi mạnh đầu thằng Tân, Đinh Đang cười vui vẻ. Trong lòng cô, một đêm Noel thật vui đang dần được hình thành.
--Nhưng... thằng Tân đắn đo - Tao sợ... phiền anh Phong với chị Ngân. Hai người đó khó lắm, mỗi lần thấy tao là họ lại gườm gườm.
--Mày yên tâm đi, hai người đó đi Vũng Tàu rồi.
--Thiệt hả? - Mắt thằng Tân sáng rực - Vậy là tối nay chỉ có tụi mình thôi hả? Quậy đã! Thôi, để tao đi thông báo cho tụi nó đây.
Thật nhanh, thằng Tân co giò chạy, chiếc thùng đánh giày trên vai nó lắc lư như cũng muốn chia vui làm Đinh Đang nhìn theo không nén được nụ cười.
Nhặt cây dao dưới chân lên, cô tìm một nhánh dương khác to hơn. Nhất định buổi tiệc tối nay cô phải làm cho ra trò mới được.
[doHTML]
o0*0o*o0*0o*o0*0o
[doHTML]
--Ậy, em cứ ngồi yên đó, anh chạy được mà - Thấy Đinh Đang chống tay toan nhảy xuống, anh tài xế ba gác kêu lên - Em nhỏ xíu, nhẹ hều như bong bóng, nặng nề gì đâu.
Nhưng... Đinh Đang đã nhảy xuống đất rồi, vừa đẩy phụ anh, cô vừa cười khoe chiếc răng khểnh rất có duyên:
--Bây giờ anh nói vậy, chứ lát nữa quẹo vào hẻm, đẩy xe qua mấy ổ gà, anh sẽ hối hận ngay.
Như để chứng minh lời cô nói, ngay lập tức con hẻm hiện ra với những ổ gà lởm chởm.
--Không sao - Anh lái xe ba gác mỉm cười - anh quen mấy cái ổ gà này lắm - Rồi như cũng thấy anh vui vẻ dễ thương, anh bắt chuyện - Hôm nay nhà bé có tiệc gì mà mua nhiều đồ vậy?
--Tiệc Noel đó, anh không biết sao? - Vừa đẩy phụ Đinh Đang vừa hào hển nói.
--Tiệc Noel! À! - Như hiểu ra, anh gật gù rồi quay sang nhìn cô - Vậy chắc là nhà bé giàu ghê lắm. Một buổi tiệc Noel còn lớn hơn đám giỗ nhà ba anh nữa. Lại còn mua đồ chơi nhiều như vậy.
Trong giọng nói của anh, Đinh Đang nghe có chút ngậm ngùi, thương cảm. Nhẹ đặt tay mình lên tay anh, cô hỏi:
--Anh chạy xe như vầy có khá không?
--Cũng đủ ăn. Nhờ mấy dịp lễ tết như vầy, một ngày kiếm cả trăm ngàn chứ ít sao - Đôi mắt sáng lên anh nói như khoe.
--Vậy là anh không nghỉ để ăn Noel với vợ con à?
--Ăn Noel? - Như nghe chuyện khôi hài, anh phá ra cười lớn - Anh có theo đạo chúa đâu, vả lại, lâu lâu mới có cơ hội kiếm tiền một lần, sao bỏ được.
--Không cần phải đạo công giáo đâu. Con nít nó thích đi chơi Noel lắm. Đường phố đông đặc người ta, toàn quần áo đẹp, nhiều moden hấp dẫn, đầy sắc màu rực rỡ. Đẹp làm sao! - Đôi mắt mơ màng, Đinh Đang nhớ lại tuổi thơ. Bao nhiêu lần cô ngồi trong xe hơi, ngắm người đi đường qua cửa kiếng. Ôi, ông già Noel đầy huyền thoại. Lúc đó, cô đã tin trên thế gian này, thật sự tồn tại một ông già Noel tốt bụng và vui tính, chuyên tặng quà cho các trẻ em ngoan. Vậy mà....
--Bé ơi, quẹo hướng nào đây? - Anh ba gác kêu lên khi đến ngã ba đường. Bừng tỉnh, Đinh Đang đưa tay chỉ:
--Không cần quẹo, nhà của em trước mắt đây rồi.
--Nhà này ư? - Anh thoáng ngạc nhiên trước vẻ lụp xụp nghèo nàn của căn nhà lá. Vậy mà lúc nãy thấy cô thuê anh chở một xe đầy thịt, cá, la ghim và các món quà, anh cứ ngỡ cô là một đại tiểu thơ, con nhà khá giả.
--Đúng rồi, anh xách đồ vào nhà phụ em với, nhiều đồ quá - Không đoán được suy nghĩ của anh, Đinh Đang dậm chân nũng nịu.
--Được, để anh - Thoáng thất vọng, anh phụ cô dọn hết đồ trên xe xuống. Số tiền boa mà anh trông đợi đã không cánh mà bay rồi.
--Xong, anh uống nước đi - Một ly nước lọc trong veo được chìa ra, kèm theo ba tờ năm chục ngàn mới cứng - Và tiền xe của anh đây.
--Em trả lộn tiền rồi, chỉ hai chục ngàn thôi - Lấy một tờ, anh cho tay vào túi lần tiền thối.
--Em không lộn đâu. Em trả cho anh đó - Nhìn vào mắt anh, Đinh Đang hạ giọng - Anh cứ nhận đi, đừng ngại, số tiền này đối với em không đáng bao nhiêu đâu.
--Nhưng... vẫn cảm thấy bất an, anh đưa tay gãi tóc - Nhiều quá, cùng lắm là anh chỉ lấy một tờ thôi.
--Không nhiều đâu - Xếp ba tờ năm chục, Đinh Đang nhét gọn vào túi anh - Em muốn anh nhận và nghỉ chạy xe trọn một ngày. Dành thời gian đưa vợ và cháu bé đi chơi. Chẳng phải anh đã nói là mình đã có một đứa con lên bốn rồi ư?
--Phải, nhưng mà....
--Anh đừng nhưng mà gì nữa, mau trở về nhà tặng cho chị và cháu một đêm Noel thật vui đi. Đây, con búp bê này em tặng cháu - Cúi xuống đống quà, Đinh Đang lựa một con búp bê thật to, thật đẹp trao cho anh - Đừng cảm ơn em, chẳng đáng gì đâu.
Nhìn môi anh mấp máy, mắt đỏ hoe như muốn khóc, Đinh Đang cũng chợt nghe sóng mũi cay xè. Sợ mình không kìm được lòng khóc theo anh, cô vụt bỏ chạy vào nhà đónh nhanh cửa lại, bỏ mặc anh đứng đó tần ngần xúc động.
Số tiền không lớn, nhưng tấm lòng cô bé kia lớn quá. Nhất định, lát nữa trở về nhà khi kể cho vợ mình nghe, cô ấy rồi cũng giống như anh, sẽ mừng rưng rưng hạnh phúc.
Ụp chiếc mũ lên đầu, vội vã quay lưng, lòng nôn nao một đêm Noel đầy hạnh phúc. Anh mỉm cười nghĩ đến màu vàng tươi của chú vịt quay béo mập được bày bán trên các gian hàng dọc bên đường.
Người chạy ba gác đã đi rồi, Đinh Đang he hé cánh cửa nhìn ra, miệng chợt nhoẻn một nụ cười hạnh phúc. Lòng nghe vui rộn rã. Có lẽ trong cuộc đời, chưa bao giờ cô thấy vui sướng dường kia. Bây giờ thì cô đã hiểu thế nào là hạnh phúc được đem niềm vui, nụ cười san sẻ cho người khác. Đúng là cho bao nhiêu nhận bấy nhiêu, thậm chí còn nhiều hơn nữa.
Ôi, sao cô thèm được thấy ngay gương mặt rạng rỡ của những người vừa được cô tặng cho niềm vui nhỏ.
Một vòng đi chợ, Đinh Đang xài hết mười triệu đồng. Số tiền cứu mạng mà ba đã cẩn thận nhét vào túi xách của cô kèm theo chiếc nhẫn hột xoàn. Ồ! Xin chớ hiểu lầm, cô không hoang phí tiêu hết số tiền lớn đó vào buổi tiệc tối nay đâu. Để đãi đám trẻ nhóc ấy, cô chỉ cần bỏ ra năm trăm ngàn cũng đủ dư dả lắm rồi, thêm năm trăm ngàn mua quà nữa, cô vẫn còn nguyên chín triệu đồng.
Sau khi gởi bốn triệu đồng cho hai viện dưỡng lão và một cô nhi viện. Đinh Đang đem năm triệu còn lại gởi tặng bà Bảy, dì Ba và thím Sáu - Những người ơn và cũng là những người nghèo nhất nhì khu phố qua đường bưu điện. Hy vọng số tiền nhỏ của mình sẽ đem đến cho mọi người chút vui vẻ, hạnh phúc trong dịp lễ giáng sinh.
Cho tay vào túi áo, kiểm tra xem con búp bê có còn nằm yên ở đó không, Đinh Đang mỉm cười hình dung đến đôi mắt mở to ngơ ngác của Triệu Vỹ lúc được cô tặng quà. Chẳng hiểu sao, cô thấy thích con búp bê bằng sứ nhỏ tí tẹo này ghê. Chắc tại búp bê cũng có nụ cười nửa miệng, ngạo đời giống như cô vậy.
Biết chắc hai giờ nữa chị Lan, người nấu ăn cho gia đình cô sẽ tới đây với đầy đủ đồ nghề giúp cô hoàn thành buổi tiệc, nên Đinh Đang không lo lắng lắm. Bỏ mặc đám thịt cá, heo gà lỉnh kỉnh đầy một nhà, cô đẩy cửa bước vào phòng Triệu Vỹ. Thật tò mò, cô muốn biết anh có chuẩn bị đón giáng sinh không?
Chẳng có chút chuẩn bị nào, Đinh Đang thất vọng đứng nhìn tấm màn im lìm đóng. Không cần mở ra xem, không cần đoán cô cũng biết anh đang nằm yên trên võng, cánh tay gác ngang trán, bất kể chuyện đời.
Đôi mắt cô lại lia qua giường ngủ của Kiệt Phong rồi gật đầu khen. Quả đúng là một chàng trai ngăn nắp, gọn gàng. Mùng mền, chiếu gối tuyệt không có một nếp nhăn nào.
Thở ra một cái, định quay lưng nhưng Đinh Đang nghe dạ không đành. Dù muốn, dù không cô cũng phải rủ anh tham gia buổi tiệc tối hôm nay cho bằng được.
Bước lại gần, cô rón rén vạch tấm màn nghe thất kinh hồn vía. Hai mắt tròn xoe, cô không biết Triệu Vỹ đang ngủ hay đã chết nữa? Bởi trên thế gian này, chẳng có ai ngủ với bộ mặt nhăn nheo, khổ sở như anh.
Nhè nhẹ đặt hai ngón tay sát mũi anh, Đinh Đang an lòng khi thấy anh vẫn thở đều trong giấc ngủ sâu. Thế là không e ngại, kiêng dè gì nữa, cô vừa gặm móng tay vừa thích thú khám phá nơi ăn ở của Triệu Vỹ. Có lẽ đây là lần đầu từ lúc quen anh, cô mới có dịp nhìn anh gần như vậy.
Đẹp trai, phong độ đâu không thấy. Trước mắt cô giờ đây Triệu Vỹ chỉ là một gã đàn ông còm nhom khắc khổ. Đầu nghẹo một bên, tay trái buông lòng thòng dưới võng, mặc kệ những con muỗi bám đầy lên đó, tha hồ chén mải mê.
Phẩy tay xua mấy con muỗi bay đi, Đinh Đang chợt thấy se lòng. Anh nhiều bồ vậy, ai ngờ lại có lúc thất tinh bệ rạc thế này. Khó tin làm sao.
--Triệu... - Vừa mở miệng định đánh thức anh, Đinh Đang chợt nhìn thấy một cuốn sổ bìa xanh nằm dưới đất. Cạnh bên là chiếc bút máy màu vàng trông rất đẹp.
Lưu bút hay an bum? Tò mò, cô ngồi xuống lật từng trang. Không ngờ mình đang đọc trộm nhật ký của người ta. Từng chữ từng dòng là nỗi niềm riêng tư, thầm kín nhất đáy lòng Triệu Vỹ. Quên mất thời gina, Đinh Đang ngồi xệp luôn xuống đất, theo nét chữ nghiêng nghiêng bay bướm, cô bước vào tâm hồn anh một cách nhẹ nhàng.
Đôi dòng tự bạch:
"Tôi tên là Triệu Vỹ. Một cái tên mà tất cả bạn bè, bồ bịch tôi, ai vừa mới nghe qua cũng khen là đẹp, là mạnh làm hiếm có.
Nhưng sự thật chẳng hay ho gì lắm đâu. Không tin ư? Được, hãy nghe tôi diễn giải đây! Theo từ Hán, Triệu là nhiều, là hàng trăm, hàng ngàn hợp lại. Còn Vỹ rõ ràng là cái đuôi rồi. Còn dưới mắt nhiều người thì mang ý nghĩa gì? Hùng mạnh chỗ nào? Vô duyên thì có. Thật tôi chẳng biết ông già tôi nghĩ gì mà lại đặt cho tôi cái tên nghe kỳ cục quá.
Tôi tuổi thủy mạnh kim con vua Huỳnh Đế, số sung sướng một đời có kẻ hầu người hạ, công danh sáng lạng chẳng cầu lo. Tướng tinh con hổ như vầy, ông thầy tướng bảo nếu lỡ sanh nhằm thời chiến quốc, tôi sẽ có hàn tín làm Đại nguyên soái, thống lãnh quân mười tám nước chư hầu.
Song, thật là súi quẩy cho tôi, tướng mà sanh phải thời bình, đất đâu dụng võ, đành làm chàng công tử phong lưu, một đời nho nhã tận hưởng gia tài, gia sản của cha. Xin tiết lộ: ba của tôi giàu lắm, tôi lại là con một, lo gì chứ?
Tôi thích màu tím nhạt, (mèn, con trai mà thích màu tím ???) màu thủy chung mà các thi nhân vẫn thường ca ngợi ấy. Thích nhạc rock và cảm giác phiêu lưu mạnh mẽ. Thích phóng môtô với tốc độ cao và thích nhất là môn bóng đá.
Tôi yêu hoa cẩm chướng, yêu vẻ thanh tao rắn rỏi nhưng không thiếu nét dịu dàng của nó. Dù một lần thằng bạn thân của tôi đã bảo rằng cẩm chướng tượng trưng cho ân và tình. Mày yêu loại hoa này bảo đảm trong tình yêu mày sẽ phải mang ân huệ của người ta.
Tôi không tin nó đâu. Một đời hiên ngang như Triệu Vỹ này, lại phải mang ơn nghĩa với người yêu của mình ư? Hoang đường quá!
Cuối cùng xin tiết lộ: năm tôi mười tám tuổi, tôi đã từng giật quán quân giải karate toàn quốc.Bí mật riêng đấy nhé. Ông già tôi không biết đâu. Vì nếu biết, ổng sẽ mắng tôi dư hơi làm chuyện bao đồng. Mục tiêu của ông là muốn tôi đậu vào đại học kinh tế. Sau này trở thành một thương gia danh tiếng như ông vậy. Nhưng... nhắc đến chuyện học... tôi thấy ngao.. ngán quá..."
Thì ra trước khi trở nên sa đọa, Triệu Vỹ từng là một thanh niên tốt, lành mạnh trong suy nghĩ, thêm một chút hài hước rất đáng yêu. Đinh Đang đã đọc xong dòng tự bạch, cô ngước mắt nhìn Triệu Vỹ nghĩ thầm. Rồi tưởng tượng ra nét mặt anh năm mười tám tuổi. Bằng tuổi cô bây giờ. Chắc lúc đó anh cũng là một thằng nhóc trẻ con thôi. Chà! Cô bỗng tiếc, sao lúc đó trời không xui khiến cho cô quen với anh chứ? Chắc là vui ghê lắm.
Lật tiếp trang nhật ký, Đinh Đang tiếp tục phiêu lưu vào thế giới nội tâm phức tạp của anh. Cô thật muốn biết vì sao, từ lúc nào, anh trở nên đàng điếm và hư hỏng vậy.
"Ngày.. tháng...năm...
Tôi thi rớt đại học rồi, chuyện chẳng lớn gì nhưng ba tôi làm ầm ĩ cả lên. Đóng tiền, ông bắt tôi học đại học mở. Chấm dứt thời mộng mơ, bay nhảy của tôi bằng những logic học và những con số chán phèo, tẻ nhạt.
Nhưng tôi không chịu bó tay đâu. Theo thông báo tuyển sinh của trường đại học thể dục thể thao, tôi đến đăng ký thi và trúng tuyển ngay từ vòng dự tuyển. Theo lời huấn luyện viên Vương Thanh và cũng là đương kim vua phá lưới, tôi có một thân hình lý tưởng và một năng khiếu đầy đủ để trở thành cầu thủ.
Thế là từ đó, tôi song song học hai trường đại học. Sáng kinh tế, chiều dành cho bóng đá. Song thú thật, tôi thiên vị bóng đá nhiều hơn. Suốt ngày trên sân cỏ, tôi bỏ mặc bài vở và những điểm không ngày một nhiều hơn.
Kết quả, năm đó tôi bị lưu ban. Được tin này, cha tôi tức điên lên. Ông cấm tôi không được đặt chân vào trường thể thao nữa. Nếu tôi cải, ông sẽ từ tôi.
Tôi không dám cãi lời cha, đành từ giã thầy Vương Thanh. Thầy có ý tiếc và tặng cho tôi quả bóng cùng bộ đồ đã theo thầy đi dự các giải lớn.
Xa bóng đá, tôi như con cá xa bờ sông rộng, bị nhốt trong ***g kính, lờ đờ sống tiếp những tháng ngày vô vị.
Mỗi lần mở ti vi, nhìn các bạn của mình tung hoành trên sân cỏ tôi lại buồn lại khóc. Lại chán đời, muốn chết. Tôi trách sao mình không sanh ra trong một gia đình khác, dù nghèo, dù cực nhưng được tự do.
Lần đầu tìm đến men rượu, tôi thấy nó hay hay. Nó giúp tôi quên được phút nhàm chán, buồn rầu. Nhưng.. chỉ một thời gian thôi, nó lại trở nên vô dụng với tôi rồi. Tôi càng nghe cô độc, chán đời hơn vào những đêm cơn say chợt tỉnh. Một mình trên giường gặm nhấm nỗi cô đơn, tôi chỉ muốn đập tan một cái gì cho thỏa lòng.
Tôi đã gặp em, người con gái đầu tiên trong cuộc đời tôi. Em không đẹp, cũng chẳng thơ ngây. Một đêm lạnh, em co ro bên góc đường đợi khách, còn tôi thì say khướt bởi nỗi buồn.
Em cần tiền, tôi cần quên, cần giết thời gian tĩnh lặng. Mình đã đến với nhau bằng đổi trao song phẳng. Em đã cho tôi biết thế nào là cảm giác ngất ngây, bay biến.
Từ em, tôi không còn là chàng trai tơ ngơ ngác khù khờ. Lột xác thành gã đàn ông, tôi phiêu lưu kiếm tìm cảm giác. Hết vũ trường, hộp đêm, tôi hóa thân thành chàng công tử hào hoa, vung tiền như nước mua những cuộc vui. Tôi muốn quên, muốn đánh mất mình và tôi sẽ làm được điều tôi muốn nếu như tôi đừng gặp Tuyết Ngân.
Trong bóng đen bế tắc của cuộc đời tôi, em là vầng hào quang chợt lóe, để tôi kịp *** rọi lại mình. Phải chăng, cuộc đời này vẫn còn lối thoát? Mất một đam mê, có đáng cho tôi tự hủy diệt cuộc đời?
Tôi chợt muốn rời bỏ vũ trường, đêm tối. Thành lập công ty theo ý cha, tôi dựng lại cuộc đời bên người con gái dịu dàng, đôn hậu.
Tôi sẽ làm được điều đó nếu như đừng **ng phải cái sao chổi xui xẻo ấy. Cô bé tên là Đinh Đang. Một quái thai của thời đại mới. Con nít chẳng ra con nít, người lớn chẳng ra người lớn. Lúc nào cũng như oan gia, thù địch. Cô bé tìm đủ mọi cách chia rẽ tôi với Tuyết Ngân. Tệ hại hơn là cô bé còn làm cho em hiểu lầm, khinh khi rẻ rúng tôi. Tình yêu không tương lai mù mịt, tôi đang như con thuyền không hướng lênh đênh giữa biển đời trôi nổi thì trời bỗng nổi lên cơn bão lớn. Tôi bị ba từ. Ông đuổi thẳng tôi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng cùng một câu tuyên bố xanh rờn:
--Bao giờ mày vứt bỏ trái banh cùng nhưng mơ ước hão huyền về những môn thể thao vô tích sự kia, chịu di học lại thì hãy về gặp mặt tao. Không thì.. sống chết mặc bay, tao không biết.
Ba đã dồn tôi và bước đường cùng rồi, ba có biết không? Rời bỏ môn bóng đá, tôi có thể ép lòng làm ông vui được. Nhưng vứt bỏ trái banh, đó là điều tôi không làm được bao giờ.
Bởi đây là di vật cuối cùng của thầy, một ngôi sao nổi danh lừng lẫy trong làng bóng đá. Thầy đã trao cho tôi với tất cả tin yêu, hy vọng. Tôi đã phụ lòng không phát huy được danh tiếng của thầy, lẽ nào tôi vứt bỏ đi di vật cuối cùng thầy ân cần trao gởi lại? Tôi biết nếu muốn tôi có thể bán trái banh này với bất cứ giá nào cho giới hâm mộ, cho những ai đã sùng kính, ngưỡng mộ thầy. Nhưng....
Ôm trái banh thất thểu bước đi, tôi ngạc nhiên nhận ra mình đang đi về phía tiệm may của Tuyết Ngân. Sao tôi lại đến nơi này. Cái nơi mà ai cũng khinh khi, thù ghét, coi tôi chẳng ra gì cả? Tôi không hiểu, thật sự không hiểu nổi. Chỉ đến khi bước hẳn vào ngưỡng cửa, trông thấy cái sao chổi Đinh Đang, tôi mới chợt hiểu tại sao.."
Quyển nhật ký bỗng bị giật khỏi tay, cắt ngang luồng tâm sự đang ngon chảy. Ngẩng đầu lên, thấy Triệu Vỹ đang trừng trừng ngó mình giận dữ, Đinh Đang nhẹ xoa hai bàn tay vào nhau, lấp liếm:
--Tôi chỉ mới lật ra thôi, chưa kịp coi gì cả.
Vẻ mặt cô diễn chẳng tự nhiên chút nào, lia mắt xuống trang nhật ký lật dở dang, Triệu Vỹ thừa biết cô xem được những gì rồi. Cơn giận bỗng bùng lên, tưởng chừng anh có thể bóp cổ cô chết ngay. Nhưng rất lạ, anh chỉ đứng đó trừng trừng nhìn cô.
--Tôi không cố ý đâu. Xin anh đừng giận. Tôi xin lỗi anh mà! - Như biết lỗi, Đinh Đang cúi thấp đầu trầm giọng - Năn nỉ đó. Không thì... anh chửi tôi đi. - Cô lại nắm tay anh lay nhè nhẹ.
Bàn tay cô ấm, giọng nói chân tình, tha thiết làm lòng Triệu Vỹ chùng đi. Cơn giận như tan biến, hay nói đúng hơn là anh không sao giận được. Dù gì, cô cũng là ân nhân cứu mạng của anh mà.
Bao ngày rồi, sao anh không hiểu lòng cô chứ? Đêm nào chẳng để sẵn tô cơm trong nồi chờ anh đến. Không chỉ thế, cô còn đổi món cho hợp khẩu vị anh nữa. Anh biết lúc cái bánh, khi trái lê, cô âm thầm lo lắng cho anh.
--Sao anh đứng yên hoài vậy? Hỏng tha cho tôi sao? - Nắm tay chưa đủ, cô còn ngước đôi đồng tử trong veo lên để khẩn cầu - Thôi để tôi nói thật cho anh đừng giận. Thật ra quyển nhật ký đó tôi có xem, nhưng xem có chút xíu thôi.
Sự thành thật của cô xem ra có chút tác dụng, gương mặt Triệu Vỹ không dửng dưng bất động nữa. Phẩy tay, anh mệt mỏi nói:
--Được rồi, ra ngoài đi - Rồi leo lên võng, nhắm mắt lại như người ngủ say, anh đưa đều chiếc võng.
--Nhưng như vậy là anh có hết giận, có tha thứ cho tôi chưa? - Như bâng khuâng cô chẳng chịu rời chân.
--Hết rồi, ra lẹ giùm đi, tôi buồn ngủ quá. - Biết cô sẽ còn lải nhải mãi bên tai. Triệu Vỹ nói nhanh, một con mắt hé mở ra nhìn cô.
--Thật hả? - Nhảy lên như đứa trẻ, co nhoẻn cười thật đẹp rồi bước lại gần, nắm tay anh nũng nịu - Ngủ gì mà ngủ hoài không biết nữa. Hôm nay là Noel rồi, anh nhớ không?
Noel! Đã là Noel rồi ư? Triệu Vỹ thoáng giật mình. Như một con chiên ngoan đạo, giáng sinh nào anh không cùng bạn đến nhà thờ dự lễ. Tan buổi kinh cầu, cả nhóm tụ tập nhau ăn rề mi on đến khuya, vui thật là vui. Vậy mà... Một tiếng thở dài không kìm đựơc thoát ra từ ***g ngực. Đưa tay làm dấu thánh, anh mong chúa ở trên trời thấu hỉeu và tha thứ cho anh. Lâu lắm rồi, anh không đi xưng tội.
--Triệu Vỹ, anh dậy đi đừng ngủ nữa. - Bàn tay Đinh Đang lại lay lay chiếc võng, bắt anh mở mắt ra - Dậy tắm đi, rồi cùng tôi trang trí cây thông đón Noel - Thì thào, cô như khoe - Anh biết không, tối nay nhà mình nhiều khách lắm, một mình tôi với từng ấy quà, gói hỏng kịp đâu.
Hình ảnh Noel năm trước lại hiện ra trong trí não. Lúc ấy, Triệu Vỹ chưa quên mình đang cặp với hoa hậu Thanh thanh. Anh và nàng đã cùng nhau trang trí một cây thông thật lớn, thật sang và thật đẹp đón đám bạn Việt kiều. Để góp vui, anh đã hóa trang thành ông già Noel, hào phóng tặng mỗi giai nhân đêm ấy một nhẫn vàng và riêng hoa hậu Thanh Thanh, anh đã tặng nàng một xâu chuỗi thật đẹp. Vậy mà giờ đây.. cái tên Triệu Vỹ phải nằm đây với hai bàn tay trắng, chờ người thương hại.
--Dậy đi, anh đừng ngại, Kiệt Phong và Tuyết Ngân không có nhà đâu, đi Vũng Tầu hết rồi - Đinh Đang khẽ thì thầm vào tai anh như thông báo một tin quan trọng đầy bí mật.
Vậy là... Tuyết Ngân và Kiệt Phong đã yêu nhau rồi. Một tin buồn, nhưng rất lạ không làm tim anh đau nhói như đã tưởng. Mà ngược lại, anh thấy nhẹ nhõm trong người. Không có họ, mình bớt căng thẳng ngượng ngùng hơn. Dù sao Đinh Đang cũng biết hết chuyện của anh rồi, giấu cô bé làm gì nữa.
--Dậy đi! Ngoan nào! Rồi tôi tặng quà cho đẹp lắm - Tặc lưỡi, cô vỗ vỗ tay anh như dỗ một đứa trẻ lên ba, như thể anh là em cô vậy. Nhưng... chẳng hiểu sao Triệu Vỹ lại thấy lòng mình mềm đi một cách khác thường. Bao lâu rồi, anh không được ai dỗ dành, quan tâm săn sóc như vậy.
--Đi nào - Biết anh đã xiêu lòng, Đinh Đang nắm hai tay anh kéo mạnh. Rất tự nhiên, cô lục tìm quần áo trong đống đồ đó nhưng vô hiệu. Cái nào cũng chua mốc, khẳm lè một mùi khó chịu.
--Để cho tôi - Thoáng xấu hổ, Triệu Vỹ ngăn tay cô lại, nhưng Đinh Đang đã lắc đầu.
--Đừng mặc bộ này, chờ tôi một lát - Rồi hối hả chạy đi, không lâu Đinh Đang trở vào trên tay là bộ quần áo mới tinh.
--Tôi định mua cho thằng Tân, nhưng anh có thể mặc đỡ - Cô thanh minh - Bằng ca tê thường thôi, vì tôi không định tặng nó cho anh. Anh không chê chứ?
--Không chê - Chẳng phải nịnh mà Triệu Vỹ đang nói thật lòng. Một tháng ở dơ không tắm rửa rồi, được mặc đồ sạch lúc này còn mơ gì nữa.
--Không chê thì đi lẹ đi. Nè! Đừng quên cạo râu đó - Vừa nói, cô vừa khúc khích cười, bàn tay quơ quơ vào đám râu rậm trên mặt anh.
--Nhưng...
--Nhưng gì nữa? Lẹ đi! Con trai gì ở dơ quá trời. - Đẩy mạnh vai anh, Đinh Đang như ra lịnh. Và rất lạ lùng, Triệu Vỹ thấy mình phục tùng cô một cách vô điều kiện.
Không ngờ mình cũng có uy ghê! Bắt được Triệu Vỹ đi tắm theo ý mình rồi, Đinh Đang khoái lắm. Như hứng chí, cô nhảy lên võng đưa mạnh, miệng còn hát mấy câu, rồi như chợt nhớ ra, cô lật đật leo xuống. Đảo nhanh tròng mắt, cô quyết định odjn giùm anh căn phòng cho gọn gàng ngăn nắp.
Ôm hết mớ đồ dơ bỏ vào thau, Đinh Đang nhủ thầm một lát sẽ giặt phụ anh. Dù trong đời, đó là công việc cô ghét nhất.
Triệu Vỹ đã tắm xong, vùi đầu vào chiếc khăn không biết của ai. Nghe thoang thoảng mùi hương con gái. Anh chợt thấy lòng thanh thản, bao ưu tư phiền muộn như được dòng nước mát cuốn trôi đi. Khẽ mỉm cười, a nh không biết giờ đây phải dùng từ gì để diễn tả đúng Đinh Đang. Oan gia hay cứu tinh của cuộc đời anh? Sao tự nhiên anh muốn biết cô bé ấy làm gì trong căn phòng ổ chuột của anh? Chắc lại lục tung áo quần lên tìm quyển nhật ký rồi. Vô ích thôi cô bé, quyển nhật ký ấy ở đây này.. Vỗ võ tay vào bụng, nơi cất quyển sổ, Triệu Vỹ chợt thắc mắc, Đinh Đang nghĩ gì khi biết mình bị ba tống khỏi nhà với hai bàn tay trắng? Lại ba chữ "Đáng đời chưa" nữa chứ gì? Tự nhiên đôi mắt ngạo đời của cô lại hiện ra trước mặt anh như trêu ngươi, thách thức.
Đẩy lẹ cửa bước vào, Triệu Vỹ chợt đứng ngây người ra bất động. Sửng sốt, pha lẫn bàng hoàng, không tin nổi. Có đúng là Đinh Đang trước mắt anh không? Sao đẹp, sao dịu dàng đến thế? Chỉ mấy phút thôi, cô như vụt lớn lên nhiều. Không còn là cô bé ngổ ngáo, cô trở thành thiếu nữ tự bao giờ?
Một thiếu nữ rất yêu kiều, duyên dáng, đảm đang ngồi kết lại giùm anh chiếc cúc áo bị rởia. Ôi, trông bàn tay cô vụng về khâu từng mũi chỉ, sao lòng anh bồi hồi quá. Một cái gì thật êm đềm, đầm ấm nhẹ len vào trái tim anh.
Sao lại đơm nút cho anh? Không hiểu Đinh Đang hoàn toàn không hiểu, cô chỉ biết khi quét nhà, tình cờ nhặt được chiếc nút trông quen thuộc. Chẳng ai nhắc mà cô bỗng nhớ đây là chiếc nút gắn trong chiếc áo vest đẹp nhất của anh. Lòng cô liền nghĩ đến việc gắn vào áo giùm anh. Chắc cô sợ để lung tung rơi mất, hư chiếc áo đẹp, uổng lắm. Tự nhiên cô lý giải rồi yên lòng tủm tỉm cười một mình.
Đang cười, Đinh Đang bỗng có cảm giác ai đó chăm chú ngó mình. Ngẩng đầu lên, bắt gặp tia mắt Triệu Vỹ nhìn mình rất lạ, Đinh Đang bỗng nghe bối rối, như tên trộm bị bắt quả tang. Cây kim lệch khỏi đường vải, đâm mạnh vào tay đau điếng.
--Ui da - Chiếc áo rời khỏi tay rơi xuống đất, đôi má cô hồng lên - Cũng tại anh không, làm tôi bị chảy máu rồi, bắt đền đi! Để trấn tỉnh, cô thấy mình gắt với anh vô cớ.
--Đâu, để tôi coi - Như quan tâm, như lo lắng, Triệu Vỹ bước lại gần toan nắm lấy bàn tay cô.
--Không cần đâu - Tự nhiên nghe thẹn, Đinh Đang dấu bàn tay vào túi áo, nói lãng sang chuyện khác - Trời ơi, mặc đồ khính mà cũng đẹp ghê hén? Model dễ sợ.
--Có thật không? - Đang ngượng nghịu vì bộ đồ cụt ngủn trên người, nghe Đinh Đang nói, Triệu Vỹ mừng như bắt được vàng. Anh quay quay nhìn bóng mình trong tấm gương thử đồ của Tuyết Ngân, mỉm cười nhận ra mình lạ hoắc. Cứ như một thằng bé vậy.
--Thật mà, trông anh hôm nay đẹp trai lắm, lại trẻ ra nhiều nữa, y như... - Câu nói chợt dừng, Đinh Đang nghe xấu hổ. Cô trở nên thân mật với anh bao giờ vậy?
--Như diễn viên điện ảnh phải không?
Định cứu cô nhưng không ngờ lại hại mình. Câu nói đùa bỗng trở nên lạc lõng, vô duyên bởi chẳng có nụ cười nào. Nhìn mặt cô đỏ rần, Triệu Vỹ cũng chợt lúng túng.
Gian buồng như chợt quá rộng với hai người.
--Đinh Đang ơi, em đâu rồi? Có phải em ở nhà này không? - Giọng một người phụ nữ chợt vang ngoài cửa, kịp giúp hai người thoát khỏi cơn bối rối. Mừng hơn bắt được vàng, Đinh Đang lao nhanh ra cửa. Miệng cô tía lia:
--Ôi chị lan, chị giỏi thiệt. Vậy mà nãy giờ em cứ lo chị kiếm không ra nhà.
--Em làm gì trong buồng vậy? - Thoáng thấy bóng Triệu Vỹ bước ra sau lưng Đinh Đang, chị khẽ cau mày vẻ chẳng bằng lòng.
--Có làm gì đâu. Em nói chuyện với anh Vỹ thôi.
Cái giọng khàn khàn cùng điệu bộ mất tự nhiên của cô càng làm chị Lan nghi ngờ. Lúc biết chị đến đây giúp cô, ông chủ đã khấp khởi mừng, dặn đi dặn lại, bảo chị phải để tâm quan sát cô.
--Nhà chỉ có hai người thôi hả? - Bằng con mắt dò xét, chị nhìn Triệu Vỹ một cách lộ liễu không cần giấu giếm.
--Đâu có, nhà em có tới bốn người lận - Đinh Đang đáp vội vàng. Sao tâm trạng cô bây giờ giống người làm chuyện gì mờ ám quá - Chị Ngân với anh Phong đi Vũng Tàu rồi - Sợ chị không tin cô nói thêm - Họ yêu nhau đó. Không tin chị hỏi anh Vỹ đi thì biết.
Nhẹ gật đầu, Triệu Vỹ cười tươi mong lấy được chút cảm tình từ người đàn bà khó tính mà mình chưa hiểu qua lai lịch. Nhưng... đáp lại thành tâm của anh, chỉ có một gương mặt lạnh không thiện cảm.
--Đinh Đang, sao em lại ở chung với người ta? Ông...
--Chị Lan à, bạn của em sắp đến rồi, chị lo chuẩn bị đi - Sợ chị làm lộ bí mật của mình trước mặt anh, Đinh Đang vội cắt ngang lời - Nhiều món lắm.
--Nhưng... - Vẫn còn ấm ức, chị muốn hỏi cho ra lẽ.
--Còn nhưng gì nữa, lẹ lên đi! - Gắt nhẹ, Đinh Đang lấy lại phong độ của mình. Nể tình Triệu Vỹ thôi, không thì chị Lân đừng hòng nói được câu nào bắt bẻ, tra vấn cô.
--Được rồi, được rồi, yên tâm đi, không trễ đâu mà sợ - Sau cái nhăn mày khó chịu của Đinh Đang, chị bếp mới như chợt nhớ ra địa vị của mình với cô, vội riu ríu xách giỏ bước ra sau, không quên lườm lườm nhìn Triệu Vỹ.
Trông cách ăn mặc, chị đoán hắn là một gã thanh niên thất học, gia cảnh nghèo nàn. Chắc thấy cô chủ mình giàu, muốn theo đào mỏ đây. Không được, nhất định phải nói chuyện này cho ông chủ biết. Chị nhủ thầm trong dạ.
Hú hồn chưa! Thở phào nhìn chị Lan khuất hẳn sau tấm vách, Đinh Đang trách mình cư xử quá vụng về, suýt làm hư chuyện. Tự nhiên, mắc mớ gì phải sợ chị hiểu lầm? Thanh minh như tội phạm chỉ làm chị càng thêm nghi ngờ. Không khéo đến tai ba càng lớn chuyện. Thiệt là bực mình!
--Chị ấy là ai vậy? - Khó chịu vì bị dò xét, nghi ngờ như một gian nhân, Triệu Vỹ cau có hỏi - Sao lại quan tâm tới cô vậy?
--Chị ấy là.. là... - Còn chưa tập trung, Đinh Đang quên mất cái tiểu sử mình bịa ra cho chị.
--Là ai hả? - Triệu Vỹ hỏi dồn.
--Là một người hàng xóm cũ - Quýnh quá cô nói đại luôn - Chị biết rõ gia cảnh của tôi nên quan tâm lắm.
--Là hàng xóm cũ ư? - Triệu Vỹ cảm thấy nghi ngờ - Thế sao chị ấy đến đây? Chịu nghe lời, còn nấu ăn giùm nữa? À! Quên mất, tiền đâu mà bé mua quà với thức ăn nhiều vậy?
--Chỉ hỏng phải tự nhiên đến giúp đâu. Tôi mướn chỉ nấu đó. Còn tiền hả, lẽ dĩ nhiên là của tôi rồi, anh quên tôi có hai chỉ vàng sao? Mà thôi, đừng hỏi lung tung nữa, quà nhiều lắm, anh phụ tôi gói đi.
Để chấm dứt câu chuyện, Đinh Đang sà ngay xuống đống quà lục tung lên. Lòng định nhanh một mưu sách mới. Triệu Vỹ đã nghi ngờ rồi, phải làm sao?
Phần Triệu Vỹ, không phải anh không biết cô đang nói dối mình. Im lặng vì anh muốn âm thầm khám phá ra con người thật bên trong của cô thôi. Hiện tại, chưa đoán được gì nhưng anh biết cô thật sự không đơn giản. Nhưng chuyện đó tính sau. Hiện tại anh đang bị những món quà giáng sinh đa dạng của cô làm ***a mắt.
--Nghỉ tay hút điếu thuốc rồi làm tiếp anh Vỹ.
Phụ đỡ bao hàng từ vai Triệu Vỹ lên xe, Tâm - đội trưởng đội bốc rác - mỉm cười, móc điếu thuốc Khánh Hội nhăn nheo từ túi áo ra mời.
--Cảm ơn - Ngượng nghịu nhận điếu thuốc, Triệu Vỹ đứng yên chờ Tâm bật quẹt trong tiếng cười rộ lên của đám phu.
--"Cảm ơn", cái thằng nói nghe khách sáo quá.
--Mặt lại đỏ lên như con gái nữa, thiệt giống pê-đê.
--Ê Triệu Vỹ, hỏi thật nghe, mày có phải pê-đê không vậy? Nếu phải thì qua đây tao hun một cái.
Sau mỗi câu đùa là một tràng cười dậy lên nghiêng ngửa. Triệu Vỹ cũng cười theo, nghe cơn mệt mỏi trong người cùng tiếng cười tan biến.
Vô tư quá! Triệu Vỹ chợt thèm được làm người vô tư như họ. Gánh lo quẳng hết một bên, tâm hồn lúc nào cũng hồn nhiên như đứa trẻ. Chẳng toan tính tranh giành, mưu lợi hại ai. Sống hết mình, nhiệt tình cùng bè bạn.
Nhớ lại trước đây mình từng có ý nghĩ khinh khi, xa lánh họ, Triệu Vỹ nghe xấu hổ với lương tâm mình lắm. Thật ra, nếu phải so sánh, phải coi thường, anh còn thua xa họ.
Lúc đầu, nhận ra anh là chàng công tử hào hoa, phun tiền như nước, thường lái chiếc môtô phân khối lớn, đám công nhân tỏ ra không thích lắm. Miễn cưỡng nhận Triệu Vỹ, họ vì nể tình bà Bảy đức cao trọng vọng thôi. Chứ... cái tên thư sinh nhà giàu đó vác làm sao nổi một bao hàng. Trong mắt họ, Triệu Vỹ đọc được ý nghĩ coi thường đó.
Nhưng... dần dần... cách sống kham khổ cùng lối cư xử khiêm tốn của Triệu Vỹ đã chinh phục đựơc tâm hồn vốn giản đơn của họ. Thấy anh cô độc, lủi thủi một mình trong giờ giải lao, tiền làm ra chẳng dám ăn, dám hút, họ đã xì xào bàn tán với nhau hơn một buổi rồi tự mở lòng san sẻ làm quen trước dang rộng vòng tay chấp nhận anh vào giai cấp của mình.
Được sống hòa đồng, được chia sẻ những tràng cười, những mẫu chuyện tiếu lâm trong cuộc sống, Triệu Vỹ dần lấy lại quân bình trong tâm tưởng. Yêu quý họ, anh yêu quý luôn cuộc sống này. Ôi! Vậy mà có lúc anh nghĩ mình hoàn toàn bế tắc trước cuộc sống này rồi chứ.
Không bế tắc trước cuộc sống, nhưng anh thấy mình bế tắc trước Đinh Đang, con bé có hai chiếc răng khểnh cùng một lúc. Với nụ cười nửa miệng lúc nào cũng như trêu chọc, thách thức mọi người, cô làm anh không tài nào hiểu nổi.
Vừa đanh đá kiêu ngoa lại vừa vị tha nhân hậu. Trong con người cô như cùng một lúc hiện diện hơn mười tính cách. Đáng ghét đó, lại dễ thương ngay, cô quay anh như một gã khờ vụng dại. Cứ bắt anh phải tròn xoe mắt đi từ ngạc nhiên này đến bất ngờ khác mãi không thôi.
Như đêm Noel, nghe cô bảo tối nay nhà mình có khách, phải đãi tiệc. Anh cứ ngỡ khách là bà Bảy, dì Ba, là những người láng giềng kề cận. Và tiệc chỉ là món cháo gà hay một món gì đại khái thôi.
Song thật bất ngờ, đêm hôm đó cô đã dẫn về nhà một bầy con nít và thức ăn được bày ra toàn cao lương mỹ vị chẳng kém nhà hàng. Làm anh chưa kịp hiểu nguyên nhân đã bị biến thành gã hầu bàn vô điều kiện.
Mệt phờ râu vì phải phục vụ đám chủ nhân ông con nít (chúng thật chẳng biết kiêng dè chút nào, cứ thoải mái sai anh chạy như chiếc đèn cù. Đứa đòi nước mắm, đứa bảo nước tương, lại có đứa không thích muối tiêu chanh) nhưng Triệu Vỹ thấy vui trong lòng lắm. Nhìn chúng chí ***e bên nhau khen món này ngon, món kia ngọt, anh thấy mình như trẻ ra nhiều. Đứng thở trong góc nhà, len lén rút khăn lau mồ hôi trán, Triệu Vỹ đã nhoẻn miệng cười. Nụ cười đầu tiên từ lúc bị ba đuổi khỏi nhà với hai bàn tay trắng. Nhìn bọn trẻ ăn ngấu nghiến say sưa, mắt long lanh niềm vui sướng, đôi mắt anh bỗng cay xè, mờ lệ. Anh đã hiểu ra rồi...
Anh hiểu vì sao bao lâu nay cuộc sống của mình đơn điệu và buồn tẻ. Hiểu vì sao sống đủ đầy trên vật chất vẫn nghe tâm hồn thiếu vắng một điều gì. Anh đã sống qúa nhỏ mọn, ích kỷ, không biết sớt chia. Không biết quan tâm đến cuộc đời, đến mọi người, nên cuộc đời mọi người cũng bỏ quên anh trong sa đọa một mình.
Anh chẳng bằng được Đinh Đang, cô bé mà anh ngỡ đầu óc rỗng không chứa toàn vỏ đậu. cô chẳng những biết quan tâm mà còn chu đáo nữa. Như một người mẹ, người chị lớn, cô chẳng bỏ sót một đứa bé nào.
Từ dép nón cho con Lan, tập viết cho thằng Thành, cặp cho thằng Tân đến búp bê cho cu Tý, ông già Noel cho Đạt, nho khô cho bé Hạnh... Cô nhớ tất cả những ước muốn đơn sơ của đám trẻ để ban phát như một nàng tiên hiền hậu.
Không cần giàu, không cần phải đủ đầy, con người cũng tìm được hạnh phúc cho mình bằng những niềm vui nhỏ. Triệu Vỹ đã nhìn thấy hạnh phúc sáng ngời trên từng gương mặt nhỏ. Và có lẽ, người hạnh phúc nhất đêm Noel này là Đinh Đang. Cô hạnh phúc vì đã đem được hạnh phúc cho người khác.
Chợt tiếc, chợt thèm, Triệu Vỹ bỗng ước được ngược dòng thời gian quay trở lại. Nếu được trở về làm công tử hào hoa, anh sẽ không sống như trước nữa. Sẽ đem số tiền phung phí của mình làm những việc có ích hơn. Sẽ quan tâm đến người bất hạnh hơn mình. Sẽ giảm bớt những cảnh đời khốn khổ.
Nhưng... muộn thay... Thời gian là thứ không bao giờ quay ngược. Dù hối tiếc đến mấy cũng vậy thôi. Trước mắt, anh hãy tự tìm cách nuôi sống bản thân mình, đừng làm dây chùm gởi, ăn bám vào Đinh Đang nữa.
Nghe anh bảo muốn tìm một việc làm, Đinh Đang mừng lắm. Cô ủng hộ anh hết hai tay lẫn hai chân. Nhiệt tình dắt anh sang nhà bà Bảy, cô nhờ bà tìm cho anh một việc làm.
--Triệu Vỹ ơi, cơm của anh đến rồi kìa - Giọng một người gọi lớn làm cắt ngang dòng tưởng. Ngẩng nhanh đầu dậy, Triệu Vỹ nghe lòng mình bật lên một tiếng gọi thân thương.
--Cơm đến! A, cơm đã đến.
Cơm chính là danh từ của đám bốc vác trên tàu dùng để gọi Đinh Đang đó. Mới đầu thấy là lạ, nhưng sau quen dần. Từ lúc nào không biết, Triệu Vỹ cũng theo họ gọi cô bé là cơm.
Gọi thầm thôi, Triệu Vỹ không dám cho cô biết bí mật này. Cô sẽ nổi trận tam bành, sẽ giận anh và giận luôn đám phu khuân vác. Nhưng... cũng tại cô thôi, ai bảo cô lúc nào cũng xuất hiện trước đám công nhân kèm theo cái gà mèn cơm chứ? Mỗi ngày hai bữa như thể anh là tù nhân của cô vậy. Trách cô mà Triệu Vỹ lại nghe lòng rộn rã niềm hạnh phúc.
--Triệu Vỹ, Triệu Vỹ.. anh ở đâu? Tôi đem cơm ra cho anh đây - như thường bữa, như đứa trẻ vô tư, Đinh Đang cất tiếng gọi vang ngay từ cửa, mặc kệ tiếng cười của đám công nhân cứ rộ lên từng chập.
--Tôi... ở... đây... - Không cần tìm, anh cũng biết cô đứng đâu để gọi anh rồi. Hôm nào chẳng giống hôm nào, cô đứng trên chiếc cầu bắt tay làm loa gọi vang bốn phía - Xuống đây, tôi... - Chợt bỏ ngang câu nói, tròn đôi mắt chăm chăm như lần đầu nhìn thấy cô, Triệu Vỹ sửng sốt.
Dưới ánh nắng chiều vừa tắt, Đinh Đang như vụt lớn hẳn lên, xinh đẹp lạ. Trong bộ đồ xẩm màu xanh nước biển may khéo vừa khít với thân mình, cô không còn là con nít nữa. Với những đường cong tròn đầy, nẩy nở, cô đã là cô thiếu nữ. Một thiếu nữ tuyệt vời với thân hình lý tưởng làm xao xuyến lòng người.
--Anh làm gì nhìn tôi ghê vậy?
Vẫn vô tình, vẫn không hay mình vừa biến thành cô gái đẹp trong mắt gã con trai bay bướm đào hoa, Đinh Đang tròn mắt hỏi. Hồn nhiên, không chờ anh trả lời, cô co chân nhảy luôn xuống đất, tíu tít:
--Ăn cơm đi, hôm nay tôi nấu khổ qua cho anh đó. Ngon dữ lắm!
Nào biết khổ qua là món Triệu Vỹ ghét nhất trong đời, cô hớn hở bày cơm canh lên ghềnh đá:
--Hôm nay nhà mình có khách. Một cô gái thiệt đẹp đến kiếm anh. Tôi bảo là anh đi vắng cổ hẹn ngày mai sẽ đến lúc chín giờ, anh nhớ ở nhà tiếp cô ta nghe.
--Hả? - Chỉ nghe được câu cuối, Triệu Vỹ không hiểu, quay đầu lại ngớ ngẩn hỏi. Đôi mắt mở to ngơ ngáo, tâm trí như vẫn còn bị vẻ đẹp bất ngờ của Đinh Đang thu đâu mất - Tiếp ai hả?
--Thì người đẹp chứ ai. Còn làm bộ nữa. Đúng là đồ dê xồm mà, mới nghe nói tới giai nhân hồn phách đã rụng rồi.
Tự nhiên Đinh Đang hầm hầm giận. Cái mặt hầm hầm ngoảnh đi nơi khác kênh kênh rất khó ưa.
--Người đẹp nào? Sao khi không lại mắng tôi chứ? - Cái mặt nghệch ra, trông Triệu Vỹ rất tội, Đinh Đang không quay mặt lại.
--Không "dê" sao mới nghe đã tươm tướp, tươm tướp rồi?
--Đâu có, đâu có tươm tướp - Vụng về Triệu Vỹ thanh minh - Biết cô ta là ai đâu mà mừng chứ. Thiệt mà, không tin thề cho coi.
--Không mừng thiệt hả? - Hả dạ nhìn cái gật đầu của anh, Đinh Đang bớt quạu nhưng vẫn lẫy một câu:
--Người ta hẹn ngày mai, chín giờ tìm anh đó.
--Hẹn làm gì, sao không chỉ ra đây? Báo hại nghỉ một ngày nữa, uổng không?
Bị anh trách mà Đinh Đang thấy vui vui. Đôi mắt chớp chớp, cô nhe cánh mũi nở phập phồng:
--Ai biết đâu! Thấy cô ta đẹp quá, sợ chỉ ra đây anh tự ái thì sao.
--Tự ái khỉ gì, đi làm chứ có phải ăn trộm đâu mà sợ. Thôi, ngày mai chỉ cô ấy ra đây, tôi không nghỉ đâu.
--Ừ, muốn sao cũng được, ăn cơm đi, nguội rồi đó! - Nói mà mắt chẳng dám nhìn, chẳng hiểu sao Đinh Đang bỗng thấy ngại quá. Chân tay lúng túng dư thừa, hết chập vào lại lấy ra, cô ngạc nhiên trước thái độ của mình. Cũng là Triệu Vỹ thường khi, sao hôm nay... nói chuyện nghe khó quá.
Cô lại nhớ, lại lạ lùng cho thái độ thù địch của mình với cô gái đẹp. Khi nghe cô ta dịu dàng hỏi thăm về Triệu Vỹ, cô bỗng gắt gỏng với người ta:
--Không biết, đi vắng rồi, có gì không?
--Không có gì đâu, phiền em nhắn với anh Vỹ giùm ngày mai chín giờ chị đến, cảm ơn nhiều.
--Được rồi - Cô lại thấy đôi mắt mình liếc theo người ta bén ngót. Lại một bồ cũ của Triệu Vỹ chứ gì? Xì! Muốn moi tiền, đào của hả? Anh ấy giờ hỏng giống ngày xưa đâu, đừng có mơ.
Nghĩ như vậy, nhưng cô thấy dạ bất an. Trông dáng đi, giọng nói, cách ăn mặc thì cô gái đẹp ban chiều không giống hạng gái lẳng lơ, chuyên lợi dụng đàn ông. Mà ngược lại, dù không có cảm tình, Đinh Đang vẫn nhận ra vẻ quí phái, kiêu sa trong từng cử chỉ của cô ta.
--Rồi anh tính sao hả? - Tự nhiên cô nghe giọng mình vang lớn khàn khàn.
--Tính cái gì? - Đang ăn, không hiểu cô nói gì, Triệu Vỹ ngơ ngác.
--Thì chuyện của anh với người ta đó - Ném viên sỏi xuống dòng sông tạo thành những vòng tròn, Đinh Đang thấy mình vô duyên quá. Chuyện người ta, cô quan tâm làm gì chứ?
--Người ta nào? - Triệu Vỹ cố tình chọc tức làm cô phát khùng lên.
--Thì người ta hẹn anh ngày mai đó. - Rồi như ấm ức, cô nhổ trụi đám cỏ dưới chân - Tôi biết mà, thế nào anh cũng theo người ta trở về con đường cũ, tiếp tục ăn chơi sa đọa.
--Không có đâu - Triệu Vỹ lắc đầu, cắn ngập miếng khổ qua. Thật lạ, đắng mà cũng ngon ghê - Tôi như vầy, ai thèm nữa. Chắc cô ta chưa biết tôi bị đuổi đó thôi.
--Nhưng rủi cô ta biết mà vẫn rủ rê anh thì sao chứ? - Đinh Đang bướng bỉnh - Còn hứa bỏ tiền ra bao anh nữa.
--Thì tôi chịu liền - Triệu Vỹ đùa - Được giai nhân bao, ngu sao bỏ qua.
--Đồ phản bội - Giật phắt gà mèn cơm trên tay Triệu Vỹ quăng xuống sông, Đinh Đang trợn mắt - Thật uổng công tôi tưởng anh đổi tính. Ừ, giỏi thì theo người ta luôn đi, đừng ăn cơm của tôi nữa - Đinh Đang đùng đùng đứng dậy bỏ đi.
--Ê, nói giỡn thôi, làm gì giận dữ vậy? - Không ngờ Đinh Đang nổi trận tam bành, Triệu Vỹ vội đuổi theo, lòng hoang mang không hiểu - Đùa một chút thôi mà.
--Đùa vậy mà đựơc hả? - Đôi mắt đỏ hoe, Đinh Đang như muốn khóc.
--Đã gọi là đùa thì sao không được. - Nhìn sâu vào mắt cô, thấy dạ nao nao, anh hỏi - Bộ không thích hả?
--Hỏng biết - Hất mạnh tay anh ra khỏi vai mình, Đinh Đang sưng sỉa mặt.
--Vậy người ta nói thật đây, có thích nghe không?
Vẫn đứng yên quay lưng lại, Triệu Vỹ nhẹ thở ra:
--Thôi, người ta không thích nghe rồi, ở đây chi nữa. Đi là phải lắm.
--Ai nói chứ? - Tưởng Triệu Vỹ bỏ đi rồi, cô vội quay người lại. Ai ngờ anh vẫn đứng yên, nhe hàm răng ra cười kiểu chọc quê. Xấu hổ quá, Đinh Đang nhào lên đấm mạnh xuống ngực anh - Dám gạt ngưòi ta hả? Đáng chết, đáng chết.
Đứng yên cho cô đánh hồi lâu, Triệu Vỹ nhẹ nhàng cầm tay cô, bồi hồi - Đủ chưa, nghe nói đây nè!
--Nói đi ! - Ngoảnh mặt đi nơi khác, Đinh Đang nghe tim mình đập mạnh. Bàn tay anh cầm tay cô sao dịu dàng ấm áp khác thường.
--Nói là người ta không đi đâu cả, ở đây luôn với con nhỏ bán bánh bao.
--Dám kêu tôi là con nhỏ bán bánh bao hả? - Nở từng đoạn ruột, nhưng cô vẫn hỉnh mặt lên đanh đá - Ah tới số rồi.
--Chắc thật vậy rồi - Gật đầu với vẻ mặt u sầu, thảm não, rồi bất thần đúng vào lúc cô không để ý, Triệu Vỹ nâng bàn tay cô lên mũi mình hôn nhẹ.
--A! Anh dê xồm hả? - Theo bản năng Đinh Đang giật phăng bàn tay lại, hét thật to.
Không chủ tâm theo dõi mà đám công nhân đều nghe rõ. Quay đầu lại nhìn Triệu Vỹ đang sượng trân, chết lặng, họ không nén được phá lên cười lớn.
--Cười cái gì? - Quê quá, Đinh Đang quay qua sinh sự với đám phu khuân vác - Đồ vô duyên, mất lịch sự.
--Không bằng gã Triệu Vỹ dê xồm ấy đâu - Một anh bạn vui tính trả lời. Tràng cười lại ngân dài sảng khoái.
--Ừ, được rồi cười cho chết luôn đi - Nói xong câu đó, quê quá Đinh Đang vụt chạy nhanh bỏ mặc Triệu Vỹ đứng yên với nỗi ngượng ngùng, với những tràng cười cứ dậy lên từng chập.
o0*0oo0*0oo0*0oo0*0o
Hơn một tiếng rồi Đinh Đang đứng trước cổng vào năn nỉ bác bảo vệ già. Chỉ một việc đơn giản, dễ như trở bàn tay là đem gà mèn cơm vào cho Triệu Vỹ.
Bác bảo vệ vui tính thường khi quen mặt, vừa gặp cô đã nở nụ cười đon đả hỏi:
--Đem cơm cho cậu Vỹ hả?
Vậy mà hôm nay lại khó đăm đăm. Chẳng những không chịu chuyển giùm cho cô còn hầm hầm gương mặt lạnh:
--Không biết. Ai rảnh đâu mà chuyển giúp cơm nước chứ. Muốn thì cứ vào tìm đi.
Vào tìm... có khó khăn gì với Đinh Đang đâu. Mấy ngày trước, ngày nào cô không tỉnh bơ xách gà mèn cơm đi nghinh ngang tìm Triệu Vỹ trong bến cảng. Chỉ tại hôm nay... cô sợ quê mới nhờ bác chứ. Làm khó hoài. Người đâu già mà thấy ghét ghê.
Nhón chân nhìn qua hàng rào sắt, Đinh Đang biết Triệu Vỹ đang đói bụng, đang chờ gà mèn cơm của cô. Nhưng.. ai bảo anh "dê" cô làm gì. Cho đáng đời đi!
Đôi má đỏ hồng hồng, Đinh Đang nhớ lại cảm giác của mình lúc bị Triệu Vỹ bất thần hôn lẹ xuống tay. Một cái gì nhói vào tim nghe lạ lắm. Tối về nhớ lại cảm giác này, cô cứ tủm tỉm cười, nghe dạ nao nao.
Hôm qua không phải mình cô quê đâu, Đinh Đang biết Triệu Vỹ cũng quê dữ lắm. Lúc bị cô la to giữa đám đông, anh có vẻ bất ngờ lúng túng. Là con trai mà mặt cứ đỏ bừng lên. Đứng sững người ta không nói được câu nào, mặc cho đám bạn cười chọc ghẹo. Nghĩ cũng tội anh ghê!
Nhưng cho đáng đời, ai bảo anh hôn ẩu. Mà hôn cô làm gì? Cô có phải là bồ của anh đâu? Cả đêm Đinh Đang cứ loay hoay với ý nghĩ của mình. Điên đầu, cô đoán mãi không ra tại sao anh bỗng nhiên lại hôn cô? Hỏng lẽ anh... Ồ! Đinh Đang không tin và không dám tin đâu. Cô là con nít mà, đâu biết yêu là gì. Chắc anh muốn chọc cô chơi thôi.
Ấm ức, cô muốn sang hỏi bà Bảy lắm, nhưng cứ ngập ngừng, suy nghĩ đắn đo rồi quyết định bỏ qua không hỏi nữa. Cô sợ bà nổi trận tam bành, đuổi Triệu Vỹ đi. Mà Đinh Đang thì chẳng muốn xa anh một chút nào. Thôi thì ráng giữ mình, đừng để cho anh có cơ hội nữa. Đinh Đang tự dặn mình như thế.
Cô sẽ giận, sẽ bỏ đói anh đúng một tuần cho anh biết thế nào là xúc phạm nếu như hôm qua Kiệt Phong và Tuyết Ngân đừng cho cô biết người con gái đẹp một lần nữa quay trở lại tìm anh.
Theo cách nói của Tuyết Ngân, cô gái dường như rất nóng lòng tìm Triệu Vỹ. Trời vừa xâm xẩm tối đã chạy chiếc Dream màu nho mới tinh vào tận nhà rồi. May mà Triệu Vỹ có nhà không đi xem ti vi như thường lệ.
Cô gái ấy tên Thanh Thanh, là đương kim hoa hậu, là đệ nhất mỹ nhân của thành phố lắm hoa thơm cỏ lạ này. Cô nổi tiếng không chỉ vì đẹp người mà còn đẹp nết nữa. Cô hiện đang là thần tượng, là mơ ước của tất cả các chàng trai, trong đó có cả mình. Trước mặt Tuyết Ngân, Kiệt Phong không ngại ngùng tuyên bố.
Cô ta có là tiên hay là ai cũng không làm Đinh Đang quan tâm. Cô chỉ quan tâm chỉ muốn biết mức độ quan hệ giữa Triệu Vỹ và cô hoa hậu mỹ miều kia. Chắc là sâu đậm lắm, không thì đâu tâm đắc ngồi nói chuyện suốt mấy tiếng đồng hồ.
Từ sáu đến chín giờ - cụp ngón tay nhẩm tính, Đinh Đang nghiến răng nghe trèo trẹo. Từng ấy thời gian thì nói biết bao nhiêu chuyện. Trời ơi Tuyết Ngân, cô trách chị không chạy ra cho cô hay liền. Để làm gì, cô không biết, nhưng chắc chắn nếu có cô ở nhà, Triệu Vỹ và Thanh Thanh sẽ chẳng được thoải mái chuyện trò lâu như vậy.
Trách Tuyết Ngân xong, cô quay qua cằn nhằn Kiệt Phong. Anh thật vô tích sự chẳng nắm được nội dung câu chuyện của họ, dù chỉ một từ thôi, đủ để cô suy luận, phóng rộng lên.
--Hỏi Triệu Vỹ đi - Cuối cùng để tránh khỏi bị nhằn, Kiệt Phong mỉm cười bảo cô rồi vội lẻn ra sau kiếm Tuyết Ngân. Cả hai vờ xem phim như cháy đến nơi trong túi áo của anh.
Mấy tháng nay, từ khi biết Triệu Vỹ sa cơ hai người không còn thù nghịch anh như trước nữa. Ra vào đã có câu chào hỏi, nhưng mãi đắm mình vào mộng yêu đương, đôi tình nhân như quên mất thế giới chung quanh đang tồn tại. Lúc nào cũng chỉ hai người với một thiên đàng hạnh phúc.
Hỏi Triệu Vỹ, điều đó dễ rồi nếu cô đừng giận anh, kênh kênh từ sáng đến giờ, sao có thể hạ mình làm quen được. Ít ra cũng phải hết một ngày chứ. Cái võng cứ đưa kẽo kẹt trong đêm nghe phát ghét, phát ứa gan. Có chuyện gì mà nguyên đêm Triệu Vỹ cứ trằn trọc không ngủ chứ? Mải nghe tiếng võng của anh, Đinh Đang không hay mình cũng một đêm thức trắng.
Sáng ra nép mình sau bức vách trộm nhìn, cô thấy Triệu Vỹ dường như vui lắm. Một đêm không ngủ mà trông anh chẳng có chút tiều tụy hay mệt mỏi nào. Vào phòng tắm lại còn huýt sáo vang lừng như cố tình trêu ngươi cô.
Đi làm mà sáng nay anh diện bộ đồ thật kẻng, ủi đàng hoàng, thẳng ly bóng láng. Tóc chải bồng cao, thêm tý nước hoa nữa, anh như trở về với Triệu Vỹ phong nhã hôm nào.
Anh hẹn đi chơi với Thanh Thanh ư? tự nhiên nghi ngờ rồi tự nhiên nghe ruột nóng như hơ. Ngồi đứng không yên, Đinh Đang lo lắng nhìn anh vui vẻ nhảy lên xe đạp phóng vút ra đường.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Thanh Thanh đã đến quyến rũ anh trở về con đường cũ. Buồn bã ngồi xuống vệ cỏ bên đường, Đinh Đang khóc ngon lành cùng ý nghĩ. Hôm nay anh không đến bến cảng để làm, hèn gì cô mỏi mắt kiếm nãy giờ không thấy.
Mình sẽ mất anh, cũng tại mình thôi, ai bảo mình đanh đá, hung hăng hay nạt nộ anh, chẳng dịu dàng như người ta chứ? Bứt rụi đám cỏ dưới chân, Đinh Đang tự trách mình sao mà ngu ngốc quá. Thừa biết Triệu Vỹ hảo ngọt rồi mà con.. Trời ơi... nước mắt lại lăn dài, cô muốn hét lên cho đỡ tức. Nghĩ đến cảnh Triệu Vỹ cặp tay Thanh Thanh dạo mát công viên, cô tức muốn điên luôn.
Thấy Đinh Đang nãy giờ rồi, nhưng Triệu Vỹ chưa vội bước ra. Nép mình sau phòng bảo vệ, anh sung sướng nhìn cô bé khóc.
Ôi! đ khóc mới đẹp làm sao! Dễ thương lắm, y như búp bê trong phim hoạt hình Walt Disney vậy. Linh động, hồn nhiên và thu hút.
Những giọt nước mắt của cô bé đang chảy kia là vì mình đó. Chẳng cần ai nói Triệu Vỹ cũng biết rõ ràng như vậy. Trái tim nhẹ run lên, anh chợt hiểu vì sao sáng nay mình đổi ý, không đến với Thanh Thanh như đã hẹn.
Xin lỗi nhé Thanh Thanh, em là người con gái tốt. Em đã đến bên anh như một bằng chứng hùng hồn về giá trị thật của con người Triệu Vỹ, về một tình yêu không lợi dụng lọclừa. Anh cảm ơn em, sự trở lại của em đã tặng cho anh thêm niềm tin vào cuộc sống, con người. Nhưng... xin lỗi em, anh không cố ý mà bỗng biến thành kẻ bạc tình làm em đau khổ.
Những lời em nói với anh đêm qua, anh đều nhớ. Nhớ rất rõ ràng. Anh xúc động biết bao nhiêu khi thấy em vì anh mà dám bước qua dư luận. Bất chấp thân phận của anh hiện tại để dựng xây một tình yêu đẹp.